Động Bàn Tơ
Động Bàn Tơ

Động Bàn Tơ

53 أفراد

nikumikyo/status/1138417066329772037 . Đừng tò mò mà click.

image

Tuần mới r!

image

Tâm Sự Với Phò // PHẦN 2


Cách đây bảy tháng, tôi nhận được cuộc điện thoại của em khi đang công tác Sài Gòn, em đánh điện cho tôi, đầu dây bên kia chỉ vang lên những tiếng nấc liên hồi, em khóc nhiều lắm, có lẽ đấy cũng chính là cái ngày mà bản thân em chìm vào nỗi buồn đau đớn nhất. Mẹ em đã trút hơi thở cuối cùng ở viện K, các bác sĩ đang chuẩn bị thủ tục để giúp em đưa mẹ về an táng tại quê nhà. Họ hàng em phần vì thưa người, phần vì ở xa, chỉ duy nhất mình em có mặt tại bệnh viện lúc đó.

Tôi lặng mình, chẳng biết phải nói với em như nào, những tiếc khóc bi ai cứ thế tìm đến từng ngóc nghách trong tâm trí của tôi. Đúng là kiếp người, số phận thăng trầm vốn dĩ chẳng thể đoán định. Dù là ai, sống như nào, nếu như ta không ở trong hoàn cảnh của họ, không hiểu được về những gì mà họ đang phải đối mặt, trải qua, thì chắc chắn rằng, cả cuộc đời này, ta sẽ chẳng bao giờ hiểu được cặn kẽ về một kiếp người.

Kết thúc chuyến công tác tại Sài Gòn, tôi tìm về Nam Định để thắp cho mẹ em nén nhang, tôi cũng hỏi em về những dự định tiếp tới trong cuộc đời. Em nói với tôi sẽ tìm cách đi lao động Đài Loan, từ bỏ cái nghề buôn son bán phấn nơi phố thị. Có lẽ đây sẽ là quyết định phù hợp nhất với em trong thời điểm hiện tại. Một phương trời mới để quên đi tất cả, quên đi những nghiệt ngã chua cay trong cuộc đời, để hy vọng vào một tương lai bình yên hơn, hạnh phúc hơn… Tôi đưa e chút tiền để e lo ma chay rồi rời đi

Vài ngày trước, trong một buổi nhậu say, tôi cùng với mấy người đồng nghiệp tìm đến địa chỉ thân thuộc. Vì sẵn mối quan hệ của sếp tôi với anh chủ quán, tôi lân la hỏi chuyện anh về Hà. Anh chủ quán nhìn tôi cười nhạt,

-Đm con lol ấy, nó lừa anh, đợt trước mẹ nó mất, nó kêu gọi anh em quyên góp ủng hộ, bọn anh về tận Nam Định thắp hương phong bì mà vẫn bị nó lừa.

Anh chủ quán càng nói càng gắt,

- Con đấy thật ra đéo phải quê Nam Định em ạ, bà mất kia cũng không phải mẹ đẻ nó, chỉ là mẹ nuôi thôi, hôm bốn chín ngày bọn anh tổ chức về Nam Định thì mới biết được con này nhà Quảng Ninh, cái bà mới mất đấy chỉ là mẹ nuôi nó, cơ bản là họ hàng nó thưa người, tang gia bối rối nên bọn anh đéo thể nào nắm bắt được, nó bài kinh vãi lồng. Từ đấy đến giờ cũng có thấy mặt nó đâu, mấy thằng em anh về Quảng Ninh tìm nó thì thấy nhà cửa to đùng ở trong thành phố, bố mẹ cầm bảng lô bảng đề có tiếng, con này ăn chơi bỏ nhà đi suốt, bố mẹ nó từ mặt lâu rồi.

Tôi nghe xong thì chết lặng, địp mẹ hoá ra em lừa tôi, hoá ra em ở Quảng Ninh chứ đéo phải Nam Định, hoá ra bố mẹ em giờ vẫn sống khoẻ. Hoá ra mọi thứ cảm thông giữa người với người bấy lâu nay tôi dành cho em là sai địa chỉ, sai thời điểm, sai luôn cả người. Các cụ dậy cấm có sai, không nghe phò kể chuyện, không nghe nghiện trình bày, thế mà tôi vẫn nghe, sai lầm, sai lầm vô cùng lớn, lại còn tin em đi Đài Loan . Qua đây, mong các anh em đang có ý định cảm thông cho mấy con phò thì dẹp mẹ nó hết đi, trí trá vl.


Sư cha nhà nó !

image

Tâm sự với phò

Đây có lẽ sẽ là câu chuyện để đời của tôi trong những năm tháng tuổi trẻ, nói một cách đơn giản, nó giống như một thứ kỉ niệm đã thay đổi phần nào cách nhìn nhận của tôi đối với những con người đang làm nghề buôn son, bán phấn.

Tôi gặp em trong một quán hát sang trọng giữa lòng thủ đô, dưới ánh mắt của kẻ say men, chẳng có cô gái nào là không đẹp. Em tên Linh, người gốc Nam Định, cái nghề gái quán hát nó đã theo em được hơn hai năm. Tính tôi vốn hay tò mò, định hỏi thêm em vài điều, nhưng có lẽ cuộc gặp mặt giữa tôi với em cũng chỉ là nhất thời, biết thêm về cuộc sống của nhau cũng chẳng để làm gì. Tôi cứ hỏi, còn em chỉ cười cho qua chuyện, thôi thì cứ vui đi đã.

Tàn cuộc, tôi đợi taxi đến đón trước cửa quán hát, thấy em một mình đứng cầm điện thoại hình như cũng đang gọi xe, tôi lân la đến hỏi chuyện, hoá ra khu em trọ lại ở gần với công ty tôi, thế là hai người quyết định đi cùng một xe. Về đến đoạn Trường Chinh, tôi mời em xuống ăn khuya, cũng là để thoả cái thú hiếu kỳ của tôi về đời sống bên lề của những cô gái mà người đời thường hay dè bỉu.

Em tên thật là Hà, quê ở Hải Hậu, cái tên Linh đơn giản chỉ để che mắt thiên hạ. Gia đình em không được trọn vẹn, bố em bỏ đi theo người khác từ khi em còn nhỏ, mẹ em một mình bươn trải nuôi em ăn học, họ hàng hai bên cũng chẳng mấy mặn mà gì với những người thân cô thế cô. Mẹ con lay lắt dựa vào nhau sống cho đến ngày em ra Hà Nội học cao đẳng, được đâu đó gần một năm thì mẹ em ở quê đổ bệnh. Trong nhà lúc ấy cũng kiệt quệ, em vay mượn được chút tiền để đưa mẹ ra Hà Nội thăm khám thì mới phát hiện là ung thư. Các tế bào bệnh đã bắt đầu bước vào giai đoạn lan rộng tới hạch bạch huyết. Mẹ con em như sụp đổ, cuộc đời với em vốn dĩ đã không công bằng, nay lại phải đối diện với những thứ nghiệt ngã mà đời người chẳng ai muốn gặp phải. Bản thân em lúc ấy chỉ hy vọng kiếm được nhiều tiền để chạy chữa cho bệnh tình của mẹ. Xóm trọ em có mấy chị làm quán hát, tiền bạc lúc nào cũng rủnh rỉnh, em đánh liều nhờ họ tìm mối để kiếm tiền. Lần một, lần hai, lâu dần thành quen, em kiếm được đồng tiền bằng cái nghề mà xã hội rẻ rúng, học hành lúc ấy phải bỏ ngang, đêm đi tiếp khách, sáng ngủ, chiều vào viện chăm mẹ. Cuộc đời con người vô tình bước sang một ngã rẽ khác hoàn toàn với những gì mà bản thân em từng mong đợi. Viện phí đội lên ngày một cao, cái việc đi hát của em không đủ chi trả cho những lần xạ trị để kéo dài sự sống của mẹ. Thế là em nhận đi khách, đi tour, chỉ cần có tiền là em sẽ làm, nhưng sức khoẻ của mẹ ngày một yếu, em cần thời gian để vào viện với mẹ nhiều hơn nên việc đi khách cũng ngày một thưa dần.

Đến đây thì hai hàng lệ đã chầu chực trên khoé mắt, tôi cố gắng an ủi và chia sẻ với em, nhưng mỗi người mỗi cảnh, chẳng ai giống ai, dù ta có cố gắng đến mấy thì cũng không thể hiểu hết được nỗi buồn của người khác khi không rơi vào hoàn cảnh của họ. Bản thân em lúc ấy chỉ hy vọng kiếm được nhiều tiền để chạy chữa cho mẹ, dù là thêm một năm, một tháng, một ngày, thậm chí không cần biết bao nhiêu thời gian, chỉ cần mẹ được ở lại bên em, em sẽ cố gắng làm tất cả.

Tôi cũng nửa tin nửa ngờ vào câu chuyện của em, và có lẽ em cũng nhận ra, lời nói từ một người như em sẽ chẳng dễ dàng gì mà khiến cho người khác tin được. Em rủ tôi ngày hôm sau vào viện thăm mẹ cùng em, không biết ma xui quỷ khiến như nào, tôi đồng ý. Em và tôi chia tay nhau lúc 4h giờ sáng, tôi không quên xin số điện thoại của em và hẹn gặp mặt vào ngày hôm sau tại viện K.

Mẹ em nằm trong phòng bệnh tập thể, nhìn khuôn mặt xanh xao của người phụ nữ đang chống chọi lại với bệnh tật mà tôi chạnh lòng. Hỏi han mẹ em được dăm câu, tôi bỏ ra ngoài. Cuộc đời con người thật chẳng biết đâu mà lần, nay sống, mai chết, lúc ấy tôi mới thấy tâm đắc cái câu sống chết có số, phú quý tại thiên.

Tôi dúi vào tay em cái phong bì rồi xin phép mẹ em ra về, bản thân thật sự cũng chỉ giúp đỡ được phần nào. Có lẽ tôi đã nghĩ đúng, em và tôi chỉ là những người đi ngang đời nhau, những người mà ta vô tình được gặp gỡ, được thấu hiểu, được nhìn thấy và cảm nhận những góc khuất trong cuộc đời của họ. Nhưng có lẽ, mọi thứ chỉ dừng lại ở đó, giữa vòng xoáy bộn bề của cuộc sống, ai cũng có những lo toan, những câu chuyện riêng của mình.

// Phần 1 , Tại đây

image

Trời có vẻ nóng!!

image