Em vẫn kể anh nghe chuyện của bầu trời xanh, chuyện của những đêm mưa khi phố ướt lạnh trong tiếng mưa, khi lòng em còn nhiều lắm những ẩm ương, chuyện của đôi mình những ngày dài xa cách... và khi cả 2 thực sự chẳng còn nhau nữa rồi, những thứ đó anh vẫn không thể quên được em à.
Điều duy nhất lòng anh nghĩ được là mang cả em về nhà... Để những nỗi buồn bấy lâu anh gom góp em sẽ lại cất nó vào 1 góc tối, nơi mà anh tìm hoài nhưng không bao giờ thấy. Chút mệt mỏi cuối ngày sẽ tan biến khi căn nhà nhỏ có em... Chắc sẽ chẳng có đèn đường mờ nhạt, chẳng có chiều buồn ủ rũ hay khoảng lặng trong tim,... Rồi anh sẽ tìm được chút bình yên của 1 thời ta rong ruổi.