Tâm Sự Với Phò // PHẦN 2


Cách đây bảy tháng, tôi nhận được cuộc điện thoại của em khi đang công tác Sài Gòn, em đánh điện cho tôi, đầu dây bên kia chỉ vang lên những tiếng nấc liên hồi, em khóc nhiều lắm, có lẽ đấy cũng chính là cái ngày mà bản thân em chìm vào nỗi buồn đau đớn nhất. Mẹ em đã trút hơi thở cuối cùng ở viện K, các bác sĩ đang chuẩn bị thủ tục để giúp em đưa mẹ về an táng tại quê nhà. Họ hàng em phần vì thưa người, phần vì ở xa, chỉ duy nhất mình em có mặt tại bệnh viện lúc đó.

Tôi lặng mình, chẳng biết phải nói với em như nào, những tiếc khóc bi ai cứ thế tìm đến từng ngóc nghách trong tâm trí của tôi. Đúng là kiếp người, số phận thăng trầm vốn dĩ chẳng thể đoán định. Dù là ai, sống như nào, nếu như ta không ở trong hoàn cảnh của họ, không hiểu được về những gì mà họ đang phải đối mặt, trải qua, thì chắc chắn rằng, cả cuộc đời này, ta sẽ chẳng bao giờ hiểu được cặn kẽ về một kiếp người.

Kết thúc chuyến công tác tại Sài Gòn, tôi tìm về Nam Định để thắp cho mẹ em nén nhang, tôi cũng hỏi em về những dự định tiếp tới trong cuộc đời. Em nói với tôi sẽ tìm cách đi lao động Đài Loan, từ bỏ cái nghề buôn son bán phấn nơi phố thị. Có lẽ đây sẽ là quyết định phù hợp nhất với em trong thời điểm hiện tại. Một phương trời mới để quên đi tất cả, quên đi những nghiệt ngã chua cay trong cuộc đời, để hy vọng vào một tương lai bình yên hơn, hạnh phúc hơn… Tôi đưa e chút tiền để e lo ma chay rồi rời đi

Vài ngày trước, trong một buổi nhậu say, tôi cùng với mấy người đồng nghiệp tìm đến địa chỉ thân thuộc. Vì sẵn mối quan hệ của sếp tôi với anh chủ quán, tôi lân la hỏi chuyện anh về Hà. Anh chủ quán nhìn tôi cười nhạt,

-Đm con lol ấy, nó lừa anh, đợt trước mẹ nó mất, nó kêu gọi anh em quyên góp ủng hộ, bọn anh về tận Nam Định thắp hương phong bì mà vẫn bị nó lừa.

Anh chủ quán càng nói càng gắt,

- Con đấy thật ra đéo phải quê Nam Định em ạ, bà mất kia cũng không phải mẹ đẻ nó, chỉ là mẹ nuôi thôi, hôm bốn chín ngày bọn anh tổ chức về Nam Định thì mới biết được con này nhà Quảng Ninh, cái bà mới mất đấy chỉ là mẹ nuôi nó, cơ bản là họ hàng nó thưa người, tang gia bối rối nên bọn anh đéo thể nào nắm bắt được, nó bài kinh vãi lồng. Từ đấy đến giờ cũng có thấy mặt nó đâu, mấy thằng em anh về Quảng Ninh tìm nó thì thấy nhà cửa to đùng ở trong thành phố, bố mẹ cầm bảng lô bảng đề có tiếng, con này ăn chơi bỏ nhà đi suốt, bố mẹ nó từ mặt lâu rồi.

Tôi nghe xong thì chết lặng, địp mẹ hoá ra em lừa tôi, hoá ra em ở Quảng Ninh chứ đéo phải Nam Định, hoá ra bố mẹ em giờ vẫn sống khoẻ. Hoá ra mọi thứ cảm thông giữa người với người bấy lâu nay tôi dành cho em là sai địa chỉ, sai thời điểm, sai luôn cả người. Các cụ dậy cấm có sai, không nghe phò kể chuyện, không nghe nghiện trình bày, thế mà tôi vẫn nghe, sai lầm, sai lầm vô cùng lớn, lại còn tin em đi Đài Loan . Qua đây, mong các anh em đang có ý định cảm thông cho mấy con phò thì dẹp mẹ nó hết đi, trí trá vl.


Sư cha nhà nó !

image