Ngày cuối cùng khi gặp lại, hay đúng hơn là tạm biệt... vì tôi biết, tôi sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa. Tôi hỏi em nợ duyên là thế nào ? Em mỉm cười nhìn tôi. Em chỉ cười nụ cười u uất ấy mãi... ngay cả khi còn sống và khi đã mất.
Hôm ấy mưa rơi nặng hạt, từng hạt mưa vội vàng, hối hả, cả khoảng không chìm trong một màu trắng xóa. Tôi cứ đứng đó, lặng nhìn em, lặng nhìn vài nhành hoa cúc dại xác xơ trong mưa.
Khi bóng hình của người mình quá yêu thương tan biến mất, tôi mới chợt nhận ra thứ gì đó nơi lồng ngực đã vỡ, một cảm giác trống rỗng đến lạ.
Hôm nay, trời lại mưa... em ơi ! thiên đường có mưa không ?
#CaoTiểuAnh