Khi đặt điếu thuốc lên môi là khi anh biết cuộc sống này tồi. Những bộn bề, bon chen lại làm ta lạc mất nhau giữa đời. Nhưng em ơi ! Con người ta sống là khi máu trong huyết quản còn chảy và tim còn đập...là khi ta yêu ai đó mà trong tâm thất nỗi nhớ chẳng thể nào vơi.
Em biết không : Sẽ chẳng ai chết khi phải quên đi một người... Họ vẫn sống dù bao dằn vặt vẫn dài triền miên mỗi khi đêm về. Vẫn phải nói cười dù vai nặng trĩu âu lo mỗi khi lỡ tay chạm vào kí ức một thời. Và hiện tại... Anh vẫn thế đó. Còn em, em tìm được bình yên chưa ?